THẦY CÔ- NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ TẬN TỤY
Muốn sang sông thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ
thì yêu lấy thầy.
Tôi lớn lên trong vòng tay ấm áp của mẹ, tôi khôn lớn và
trưởng thành nhờ sự dạy dỗ của cha, tuổi thơ tôi gắn liền với câu ru à ơi cầu
ván đóng đinh của bà... Năm tháng qua đi, những tình yêu cảm ấy cứ lớn dần đi,
tôi chỉ nghĩ rằng chỉ có gia đình là tình yêu thương lớn nhất của tôi. Và rồi
lớn lên một chút, tôi học đạo lí làm người đến học cả những con toán đơn giản ,
những chữ a,b,c... Vâng, người cho tôi tri thức người gắn bó với tôi trong suốt
cả quãng đường học tập không ai khác là những người thầy, người cô - những
người lái đó thầm lặng đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai...
Tuổi học sinh chắc ai cũng đã từng trải qua- cái tuổi của
sự thơ mộng, và cũng là cái tuổi đáng nhớ nhất đối với mỗi người.Nhớ những ngày
mới chập chững bước vào trường, thầy cô cầm tay ta uốn nén từng chữ, dạy ta
phải tròn miệng đọc chữ o, đội mũ là chữ ô. Những học sinh như tôi phải tự hỏi
rằng “Liệu nếu như không có lòng yêu thương mãnh liệt đến như vậy thì những
ngườ lái đò có hi sinh tận tụy chăm sóc cho những học sinh bé bỏng của họ không
?”
Phải,
tình yêu đó phải xuất phát từ trái tim cỉa những người làm cha, làm mẹ dành cho
những đứa con. Tình yêu đó sưởi ấm và bùng cháy tâm hồn tôi, nó dặn tôi phải
luôn chăm ngoan, vâng lời , phải biết đạt được ước mơ và thành công trong xã
hội, những điều ấy chỉ muốn làm hài lòng thầy cô và mở ra một con đường mới cho
thế hệ trẻ.
Thầy cô- hai tiếng gọi sao mà thiêng liêng chắc chỉ có
những người học sinh như chúng tôi mới được phép gọi. Thầy cô chắp cánh cho
những ước mơ hoài bão của chúng tôi, thầy cô dạy chúng tôi về sự thành đạt, về
công danh, về những điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Những học sinh đã học
được bao nhiêu là điều từ thầy cô- những người hướng đạo
Vâng “nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa con đò đến bến
bờ bên kia” Phải dành bao sức lực, thời gian mới có thể chống chọi, nhiều
khi sóng mạnh, bão gió, những con đò ấy trôi dạt về phương nào để những người
lái đò cứ trông mong, rồi lại buồn phiền. Thầy cô dành tình yêu thương vô bến
bờ với những đứa trẻ non nớt trong xã hội rộng lớn. Những đứa ter ấy ngơ ngác
nhìn ra cuộc đời rồi lại từng bước, từng bước leo lên bậc cao hơn của tri thức
nhờ sự dẫn dắt của thầy cô.
Chuyến đò thời gian cứ lặng lẽ trôi mà không hay biết rắng tình yêu của chúng tôi đ ối với thầy cô cứ lớn dần theo năm tháng. Chuyến đò của niềm yêu thương, sự kính trọng, biết ơn và sự nhớ mong. Mong sao có thể quay về khi xưa để được nói lời cảm ơn, xin lỗi, lời hứa hẹn sẽ thành công trong tương lai. Nhớ sao là nhớ cái giọng nói ấm áp, cái gật đầu hài lòng và ánh mắt của sự tin tưởng.
Dẫu con đò ấy cứ trôi dạt
về đâu nhưng tình thầy cô dành cho học sinh thì trường tồn mãi theo thời
gian, cái tình cảm thiêng liêng nhường nào. Không bao giờ- không bao giờ những
người học sinh chúng tôi có thể quên được những công lao to lớn của thầy
cô, như đã góp phần đưa những con đò nhỏ của họ sang bờ tri
thức.
- Hồng Nhung 7/5 -
BÀI DỰ THI CỦA LỚP 75 NHÂN NGÀY 20-11.
CÔ GIÁO LỚP EM
Cô giáo lớp em thật dễ thương
Cô dạy Nguyễn Du mới sang trường
Việc gì cô cũng đều tận
tụy
Cả lớp gọi cô là mẹ Hương.
Cô giáo lớp em thật diệu hiền
Ngày nào cô cũng nhắc thường xuyên
Học hành chăm chỉ, vâng lời mẹ
Cả lớp gọi cô là mẹ Hương.
Cô dạy chúng em rất
nhiều điều
Em là cậu bé lắm
tai ương
Từ khi được cô thương,
nhắc nhở
Nay đã nhiều
lần được biểu dương.
Những lời cô dạy thật
thiêng liêng
Bạn nào trong lớp cũng
học siêng
Cố gắng thi đua phong trào tốt
Nay được tuyên dương trước toàn trường.
- Trần
Phước Đăng Khoa 7/5 -
0 nhận xét:
Đăng nhận xét